Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”
Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.
Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.
Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.
Thời gian: Từ 06/12/2021 – 20/12/2021
Bài viết số 29:
CẢM ƠN BỐ MẸ – BÊN NHAU NGÀY MƯA
Mẹ đã đi được gần 10 năm chặng đường chiến đấu với K. Đầu tiên là K cổ tử cung phát hiện năm 2012, tiến hành xạ trị và mổ cắt cổ tử cung. Ngày biết tin, mẹ ngồi khóc một mình ở bệnh viện, nghĩ đến con cái còn chưa học hành xong, chưa thành gia lập thất. Rồi mẹ lẳng lặng giấu cả nhà một mình đi xạ trị được một thời gian cả nhà mới biết. Mổ cắt bỏ cổ tử cung xong thì bác sĩ tuyên bố mẹ không còn phải xạ trị nữa, chú ý ăn uống cẩn thận là được.
Những tưởng đã thoát khỏi con virus quái ác thì 6 năm sau tế bào ung thư phát tác ở phổi. Đến khi phát hiện ra đã là giai đoạn IVA, di căn phổi trái sang phổi phải. Cả nhà lần này biết tin đã cùng nhau bình tĩnh đối mặt, đồng hành tới viện cùng mẹ. Những lần hoá trị mệt mỏi, tìm thầy tìm thuốc bổ trợ để mẹ tăng thể trạng. Trộm vía mẹ chiến đấu kiên cường được 3 năm. Nhiều người gặp không hề biết mẹ bệnh tật bởi mẹ vẫn vui vẻ hoạt bát nhanh nhẹn.
Đến đầu năm 2021, tình trạng sức khoẻ mẹ bắt đầu xuống dần, sụt cân và ăn không còn ngon miệng, bắt đầu xuất hiện các triệu chứng nôn khi uống thuốc và hoá trị. Con cảm nhận được thời gian của mẹ không còn nhiều nhưng tinh thần mẹ vẫn quật cường, chỉ duy nhất 1 lần đau quá mẹ thốt lên “Con ơi cho mẹ uống thuốc gì chết luôn được không? Mẹ đau quá rồi”. Con và bố mắng yêu mẹ nhưng trong lòng như hàng ngàn lưỡi dao đâm.
Mẹ dù đau không đứng vững vẫn cố gắng run rẩy tự tay đeo kiềng cho con gái trong lễ thành hôn. Lần đầu tiên con thấy bố khóc khi trao tay con cho chồng. Bố mẹ không hợp nhau nên 35 năm chung sống cãi vã nhiều, nhưng khi đến những ngày cuối đời chủ yếu là hai ông bà nương tựa vào nhau. Bố vốn là người kiệm lời ít thể hiện tình cảm nhưng nhìn bố chăm chút mẹ miếng ăn, giấc ngủ, vệ sinh cá nhân là con biết bố yêu thương mẹ nhường nào.
Bố bảo với mọi người trong viện “Khi còn trẻ khoẻ bà ấy chăm sóc tôi nhiều rồi, giờ bà ấy ốm tôi mà không chăm sóc thì bà ý đi thuê người tôi không có cơ hội chăm sóc nữa”.
Cảm ơn Bố Mẹ đã nuôi nấng dạy dỗ chúng con thành những người tử tế đàng hoàng, cảm ơn đã cho chúng con bài học nhãn tiền về tình người, tình thân gia đình. Dù mẹ chỉ còn 1 ngày hay 1 tháng, 1 năm, con tin là mẹ đã không còn gì hối tiếc.
Vì mẹ đã sống một cuộc đời trọn vẹn: “Chăm chỉ, thành đạt, được tôn trọng, được yêu quý. Mẹ đã dậy chúng con nên người. Mẹ về già ốm đau bệnh tật mà không hề làm gánh nặng kinh tế cho gia đình, vì mẹ là người phụ nữ vĩ đại đã lo toan, gom góp chuẩn bị “tất cả”.
Con nguyện cầu cho loài người sớm có thuốc chữa trị căn bệnh quái ác này để bớt đi những sự tang thương đau đớn mệt mỏi. Cầu mong những bệnh nhân ung thư đều kiên cường mạnh mẽ, tích cực điều trị, gặp thầy gặp thuốc. Rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với tất cả chúng ta.
Người viết: Thuan Dieu Nguyen